CAMBODIA HỒI KÝ - NHỮNG NGÀY CUỐI NĂM PHẦN 1

Lâu lắm rồi Tony mới viết hồi ký. Một phần là vì bận công việc cuối năm một phần là cũng không có cảm hứng gì nhiều. Nay ngồi nói chuyện với cậu em hiện đang ở Mộc Bài thì những kỷ niệm cũ lại ùa về như đang xảy ra ngay trước mặt.

Cũng tầm thời điểm này cuối năm 2019 lúc ý vừa chuyển xuống Mộc Bài. Tony nhớ là đang làm đêm thì anh chủ vào mặt rất nghiêm trọng. Nói nhỏ rằng tầm sáng lúc mày làm đối biểu kết toán thì sắp xếp cho tụi nó về ktx dọn đồ. Tí tao gửi danh sách những người này mày chỉ đích danh để bọn nó chuẩn bị. Tony mặt cứ nghệt ra chả hiểu chuyện mẹ gì đang xảy ra vậy? Hóa ra là có thông báo cuối năm sẽ càn quét công ty game ở đây.

Các sếp quyết định sử dụng “không thành kế”. Một nửa số người sẽ theo công ty “sơ tán” đến vùng an toàn. Một nửa sẽ ở lại án binh bất động, công ty chi tiền cho đi khách sạn nhà nghỉ, túm lại đi đâu thì đi nhưng 1 tuần này không được lộ mặt ra ngoài đường. Cấm hết. Tony thật sung sướng vì không có tên trong danh sách. Còn hẹn mấy đứa bạn bảo tao được rảnh 1 tuần liền, về SG quẩy đê anh em ơi. Cho đến 6h30 sáng thì lão sếp lại chạy vào bảo. Mày làm nhanh lên đi xong về ktx dọn đồ. Mày phải đi cùng chứ không nghỉ được. WTF cái gì vậy chời? Dù không vui cơ mà vẫn phải chấp nhận thôi.

Bình thường là 9h sáng sẽ tan ca nhưng hôm đó vì rất nhiều lý do mà trễ đến tận 12h40 mới giao ca xong. Ai cũng mệt và đói vì giải tán hết không có cơm nước gì luôn. Tận hưởng cảm giác làm liên tục 16h thật là yomost quá đi. Xách mỗi cái túi với vài bộ đồ, điện thoại và ít tiền đi ra đến xe. Tưởng lên xe là được ăn được ngủ tí mà không phải vậy. Di động phải trực luôn tục, lý do là cái mã code đăng nhập có mỗi mình có, những người khác không có hoặc không online, cứ tí tí chúng nó lại hỏi. Xong đủ thứ xử lý mà bụng thì đói cồn cào lên. Vẫn phải chịu.

Ngồi trên xe không ngủ không nghỉ, laptop vẫn mở trên đùi. Hành xác đúng đến 11h đêm mới tới nơi. Một khu ở Siêm-Riệp, trên núi gần biên giới, vắt chym ra là đái sang tới tận đất Thái Lan luôn. Tới nơi thì lập tức cho tụi nhỏ đi ăn xong vào nhận để làm. Mình thì ăn luôn mỳ trong văn phòng rồi ngồi giúp tụi nó ổn định. Ai cũng mệt và lần đầu tiên cho phép mọi người ai mệt thì ngủ luôn đi. Anh cân hết. Được cái tụi nhỏ cũng thương ông anh già, không đứa nào ngủ, tập trung làm việc mà bọn nó cũng sợ. Bắt đầu những câu chuyện thần thoại được vẽ ra mà nghe rén luôn á.

Sáng hôm sau tan làm, xuống dưới nhà ăn rồi mới chạy ra ngoài xem hóa ra chỗ này cũng đẹp phết. Thời tiết trên núi dễ chịu, thiên nhiên hơi rừng rú nhưng cảm giác tự nhiên gợi nhớ tới cái rừng quốc gia hồi xưa làm trong đó. Thương! Tối lên ca vừa vào nhận xong ngồi chưa nóng đít thì sếp lại gọi bảo. Mày với cả nhóm ấy sáng mai giao ca xong thì lại lên xe đi tiếp về Phnompenh nhé. Giao người cho mày đừng để rớt mất đứa nào. Ultr không phải mày trả tiền lương thì tao cũng vẫn phải nghe thôi chứ trên núi xa vậy ai dám cãi câu gì =))

Sáng hôm sau lại hành lý đó lại cái xe đó và vẫn lão hậu cần đó. Đi cả dọc đường không thèm dừng lại cho anh em đi tồ lấy một lần. Móe, đứa nào thận yếu chắc khóc ròng luôn. Mình thì vừa đói vừa khát vừa mệt, thở cũng thoi thóp vì say xe. Lão hậu cần thì cứ “cả nhà cố gắng, tới nơi sẽ được ăn no ngủ yên”. Con bà nó, đang đói giã họng cứ nói thế chả lẽ lao lên đấm cho giờ. Đường Campuchia nó heo hút đi mãi không thấy quán cơm nào hay cái chỗ bán hàng quán gì cả. Xe chạy bao lâu mà chưa tới nơi nữa, có đứa không biết lôi đâu ra hộp mỳ tôm, bóc ra chống đói mà nghĩ cũng thương tụi nó nữa.

Riết rồi cũng tới chỗ đổ xăng. Lão hậu cần còn bảo không được xuống xe. Mình thì bực quá bảo tao đái luôn trên xe giờ. Xong đi xuống, may quá bên đường có quán bán hoa quả. Chạy vô hỏi thì có thêm cả cơm nếp nướng trên ống tre. Mua hết sạch vác lên phân cho ba cái xe mỗi cái một phần. Lần đầu tiên ăn cái món cơm nếp nướng tre này, ngửi thì cũng thơm thơm nhưng để nguội rồi nên cứng như cối đá lỗ, dai như rẻ rách vậy. Ủa thế mà ai cũng chén nhèm nhèm, không nửa câu phàn nàn . Lão hậu cần lúc đầu còn chê sau cũng phải đớp hết.

Cuối cùng thì tầm 5h chiều cũng tới Phnompenh. Vào một khách sạn rất lớn và ai cũng hy vọng sẽ có một bữa tiệc rượu linh đình cho tới khi lên nhận phòng mới vỡ òa nỗi khổ. Chả biết cái đoạn “ăn no ngủ yên” của ông giời kia ở đâu, có lẽ chính lão được ăn no ngủ yên chứ anh em Tony là lại tiếp tục công cuộc cào bàn phím. Không ai kêu ca phàn nàn, ai cũng biết trách nhiệm của mình là gì. Tình huống bắt buộc thôi không ai mong muốn cả…

Hồi sau Tony sẽ chia sẻ vào một hôm khác nhé.

Liên hệ tìm việc: 
FB: Tony Dun
TG: @tonydun88