PHILBIZ HỒI KÝ - NHỮNG GIỌT NƯỚC MẮT CHẢY XUÔI

Tony Dun
Author

NHỮNG GIỌT NƯỚC MẮT CHẢY XUÔI

Ai qua Phil mà chưa từng kinh qua cày đêm chứ? Đại đa số người VN gia nhập Philbiz đều từng nếm trải mùi vị thức trắng năm canh, làm việc cật lực từ vươn thở tới tiếng thơ. Có làm mới có thấm, kiếm được đồng tiền không dễ dàng chút nào. Cũng là mồ hôi nước mắt, làm việc cật lực rồi cũng phải chắt chiu từng đồng từng cắc mới dư tiền. Cuộc sống tha hương cầu thực, cũng đi làm thuê chứ chả phải làm vương làm tướng gì đâu. Kiếm được đồng tiền đã vất vả vậy mà tiêu pha những đồng tiền đó như nước chảy qua tay thì còn từ gì mà tả cho nổi.

 

Hồi ấy vẫn còn đang cày bục mặt dưới Clark, và đêm đó là một đêm cũng dài như bao đêm khác. Tony và đồng bọn vẫn đang miệt mài buôn chuyện, tán phét vì hồi ý làm đêm cũng không quá bận. Mình cũng muốn tạo một môi trường thoải mái mọi người có thể trò chuyện chia sẻ kinh nghiệm sống với nhau. Rồi một chị “nói nhỏ” với mình rằng xin phép ra ngoài nghe điện thoại, nhà có việc gấp. Tony bảo nửa đêm rồi còn có chuyện gì? Chị chỉ bảo ở nhà có chút việc, chị chạy ra chuyển tiền tí thôi. Mình đồng ý cho chị ấy tạt qua ktx để xử lý công việc. Nhớ khẽ khàng thôi không bọn Mã nó biết nó lại tị.

 

Rồi tầm 30p sau bà chị quay lại. Mọi người vẫn đang vui vẻ bỗng im bặt lại. Nhìn chị tôi mặt mũi bơ phờ, hai hàng mi đã ướt đẫm. Chắc vừa khóc một trận. Chị ấy đi vào, ngồi ở vị trí của mình. Mặc dù im lặng nhưng ai cũng biết rõ ràng đang nấc nghẹn. Tony nghĩ hay vừa nhà xảy ra chuyện gì nên đi ra bên cạnh để hỏi thăm chưa kịp nói thì một bà chị vốn đã nổi tiếng vô duyên vừa bước vào vừa bảo:

 

Ui chị sợ quá. Vừa đi vệ sinh mà trong nhà vệ sinh đứa nào cứ khóc tu tu, đang nửa đêm mà khóc như ma làm. Dở hết….

 

Chưa kịp nói hết câu thì một tiếng nấc nghẹn ngào rồi một trận mưa nước mắt cứ thế tuôn ra. Ai cũng ngỡ ngàng khi thấy bả ôm mình khóc tức tưởi. Tony còn chưa kịp phản ứng gì thì một lão China phán

 

Tony sao mày lại đánh nó khóc rưng rức thế? Ai cùng òa lên cười bảo không ngờ đấy, nhìn tử tế thế lại thượng cẳng chân hạ cẳng tay với phụ nữ =))

 

Biết là mọi người đang đùa nhưng mình nghĩ đứng ở vị trí mình lúc ấy không đùa được. Mình chỉ lườm cho phát rồi bảo để im xem có chuyện gì. Người đâu mà vô duyên! Ý nói cả hai con người đó thiệt là zô zuyên quá đi.

 

Rồi sau đó mọi người mới phát hiện bà chị khóc thật, khuôn mặt khổ sở dàn dụa nước mắt vẫn nấc lên từng tiếng. Nói không ra câu. Mình phải kéo ngay một bạn nữ tới bảo mày dỗ bả ngay đi. Tao đàn ông lại ngay chốn văn phòng nó không tiện.

 

Sau một hồi lâu, lâu lắm chị ấy mới bình tĩnh lại được. Tony phải nhờ người trông hộ, kéo ngay bà chị sang phòng họp. Bên này không có CAM cũng không có ai nghe chị em mình nói. Chị có chuyện gì kể em nghe. Người nhà chị mất hay sao?

 

Không em ơi. Chị khổ lắm. Bố mẹ chị vừa bị đánh đập. Chị lại ở xa chả làm gì được.

 

Ơ sao tự dưng nửa đêm lại bị đánh đập? Bị dân anh chị đòi nợ hay như nào hả chị? Tony từng kinh qua một lần nên đoán bừa vào đề kiểu này luôn.

 

Chị lại nước mắt ngắn dài. Vừa khóc vừa nói. Em trai chị, nó báo nợ 2 tỉ. Vừa người ta đến siết nợ. Bố mẹ chị làm gì có tiền…

 

Nói đoạn này chị ấy lại nghẹn lại không nói thêm được câu gì nữa. Tony cũng hiểu sơ sơ rồi. Một mình phận gái đi làm xa cũng dễ dàng gì đâu. Mình cũng chưa biết nói thêm câu gì, chỉ bảo chị bình tĩnh đã, từ từ rồi kể em nghe, kể ra cũng nguôi ngoai được chút nào

 

Chị ấy tự lau nước mắt. Nhìn xung quanh một hồi rồi nhìn chằm chằm vào cái cửa sổ mất một lúc mới tiếp tục mở lời một cách tức tưởi.

 

Ba mẹ chị có mỗi mảnh đất lần trước cũng bán đi trả nợ cho nó rồi. Giờ tuổi già, nhà có hai chị em. Thằng chồng chị nó khốn nạn lắm. *khóc*

 

Nó suốt ngày chỉ nhậu nhẹt rượu chè, lông bông không việc làm. Ở VN chị đi làm nuôi nó mà mỗi lần nhậu về nó đánh đập vợ con. Không chịu được nữa chị đưa con cho bố mẹ nuôi. *khóc tiếp*. Chị bỏ con đi sang đây kiếm tiền rồi sao chị khổ thế * khóc nức nở*

 

Tony đến thời điểm này cũng rất thương cảm, nước mắt cũng trực trào ra rồi, nhưng vẫn phải cố kìm nén lại. Tony bảo

Chị ơi, chị đừng buồn tủi quá…

Chị biết bọn em rất tốt. Chị cũng không nên kể chuyện gia đình. Nhưng mà chị khổ lắm, chồng chị nó không làm ra tiền, chị đã xấu hổ lắm rồi. Giờ đến em chị nó cũng phá hoại. Nhà có mỗi hai ông bà già với một đứa trẻ con. Chị …*khóc nức nở*…

Ôi chị ơi. Em hiểu nỗi khổ của chị lắm. Trong họ nhà em cũng có cũng kinh qua rồi. Nhưng chị phải ráng lên. Giờ là trụ cột của gia đình. Không cứng rắn thì cái nóc nhà này sập ai chống đỡ.

 

Tony cố gắng an ủi cũng như giúp bà chị bình tĩnh lại. Ai cũng vậy, những lúc khó khăn nhất cuộc đời chỉ cần có 1 ai chịu lắng nghe mình cũng đã thấy được an ủi phần nào. Nhưng hôm sau lão sếp gọi vào rồi lên lớp rồi chỉ giáo những điều ba linh tinh về sự việc này. Tony chỉ ậm ừ cho qua. Cùng là người Việt với nhau, ai qua bên này chả muốn kiếm chút chút. Kể cả là trả nợ, kể cả là trốn tránh, hay là tạo dựng sự nghiệp. Lý do gì đi chăng nữa mình là người Việt phải yêu thương đùm bọc lấy nhau. Tony luôn tìm cách để lan tỏa thông điệp này.

 

Quay lại câu chuyện của bà chị ấy. Chấp nhận xa gia đình xa con cái, đi làm lênh đênh chưa biết ra sao, giờ lại gánh cả gia đình, gánh cả khoản nợ 2 tỉ từ thằng em không ra gì đó. Gánh nặng đè lên vai người phụ nữ gầy gầy sương sương ấy. Tony chỉ biết mình cũng buồn lắm. Kiếm được đồng tiền không dễ mà sao người khác tiêu nó dễ vậy. Nai lưng ra làm bao giờ mới hết nợ. Mọi người ơi Philbiz vốn đã khốc liệt. Đừng tưởng mỗi tháng người ta gửi về vài chục triệu là ngon. Ở bên này cũng phải làm đủ 12 tiếng, phải áp lực lắm mới ra được ngần ấy tiền. Chỉ xin những ai tiêu pha đồng tiền mồ hôi nước mắt này hãy cảm thông cho những người xa xứ vốn đã thiếu thốn tình nguời.

 

Tháng đó ,Tony vận động, mỗi người một chút xíu, gọi là ủng hộ cũng như giúp đỡ một xíu. Ace gom lại cũng được chút chút gửi bà chị. Cứ lo cho ông bà với cháu bé trước. Còn nợ nần, ai nợ người đó trả. Tony cũng chỉ muốn lan tỏa những điều tốt đẹp, những cử chỉ ấm lòng của những người con phải xa xứ kiếm tiền.

 

Màn đêm ở Manila luôn là màu đen như những gì vốn có. Những người vẫn hy sinh thầm lặng, vẫn cố gắng nỗ lực hết mình để kiếm tiền luôn luôn được trân trọng. Tony lúc ngồi viêts những dòng hồi ký này cũng thảm thiết cho những thân phận bọt bèo.

Thương thay thân phận con tằm

Kiếp sinh ăn lá lại nằm nhả tơ.
Đời nào đời chẳng như mơ,

Tằm tơ nhả hết, xác xơ thân gầy!

 

Kiếm việc liên hệ:
FB: Tony Dun
TG: @tonydun88