PHILIPPINES HỒI KÝ - HỒI ỨC VỀ MỘT NƠI GỌI LÀ CLARK

Thời nay Philbiz được mệnh danh là “Tiểu vương quốc Việt Nam” các bạn ạ. Đấy các bạn HR cứ bảo xuất ngoại phải thế này phải thế nọ, nhưng mà giờ ở Manila đâu đâu cũng nghe tiếng Việt, nhìn đâu cũng thấy người Việt, nhiều khi Tony nghĩ hình như mình chưa có xuất ngoại, chỉ là sang tỉnh Manila công tác mấy tháng rồi lại về thôi. :)) Đùa chút vậy chứ nay bão về tự dưng tâm trạng nó trùng xuống, ngồi nghĩ linh tinh thế nào lại nhớ về cái hồi còn cắm dùi dưới Clark (克拉克) , vuốt ve cái tâm trạng mà mãi nó không khá lên được tí nào, thôi thì cho trùng hẳn luôn đi.

Cuối năm 2019 khi dịch bệnh bắt đầu và cùng đợt đó là bên Cam quét BC ác liệt hơn nên các sếp quyết định rời về Phil để né quân triều đình. Lúc chủ thông báo là đội Tony sẽ xuống dưới Clark và ổng còn dặn dò mình rất kỹ lưỡng, xuống đấy mới đầu nhớ phải chú ý đến mọi người, nhiều người là đi Phil lần đầu nên không biết gì đâu mày phải giữ trọng trách đảm bảo an toàn và công tác tư tưởng từ bây giờ nghe chưa. Vâng cả thanh xuân tôi là chỉ nghe những câu như vậy đấy!

500ace thì ai cũng háo hức, nhiều người chưa từng đi Phil lần nào. Ai cũng hỏi và ai cũng muốn biết ở đất Phil nó ra làm sao. Tony thì cũng chỉ kể các chỗ ăn chơi đi lại rồi mấy câu chuyện phiếm về Philbiz thời xưa. Cơ bản thì mọi người là đi một đống nên kiểu gì cũng sống cùng nhau, deckso.

Mọi thứ sắp đặt đều oke rồi và trước khi bay là cũng có điềm gì báo về ấy. Nó như thế này:

Chuyến bay bị trễ

Sát ngày bay thì bên Philippines huỷ tất cả các chuyến bay nhập cảnh vào Manila vì lý do là cái núi lửa nó bạo phát đi kèm với nó là bụi bay ngang trời nên không cho hạ cánh. Delay lại mất mấy hôm rồi cũng phải bay.

Hải quan bị kẹt

Chả hiểu các bố có làm bảo quan hẳn hoi tử tế cho nhân viên không. Thời điểm ấy cả nhóm ba bốn chục người cùng chuyến bay tới cái Vịnh Ngựa Ni Là này. Ai cũng bảo đi cùng Tony vì nó biết tiếng Anh bla blo. Tony thì tự tin khẳng định là bảo quan rồi thì không sao đâu. Để chứng minh cho mình đúng thì Tony ngoi lên đầu để qua HQ trước. Ultr mình bị vặn vẹo hỏi rồi check tầm hai chục phút. Đòi mình đưa cái thẻ 9G cũ ra để đối chiếu ba linh tình gì không nhớ kỹ nữa. Hú hồn cứ tưởng bị cho vào 小黑屋 lần nữa, may trời mách thế nào lão HQ đi nửa đường thì quay về rồi cộp mộc cho đi.  Cái vụ qua HQ sẽ chia sẻ vào dịp khác còn mấy đứa nhỏ thì bị gọi đi khắp các hàng khác, loạn toán mà sau tụi nó đều bảo sợ tới mức tim muốn nhảy khỏi lồng ngực. Ultr. Đây là cái điềm thứ hai.  

Hậu bối bị đuổi về

Một thanh niên mà Tony đang chỉ dạy để làm vị trí dự bị quản lý. Lôi nó đi cùng nhưng chẳng may nó bị dính quả BLL đen tới mức múc hết nước trong Vịnh rửa cũng k sạch. Bên dịch vụ báo bạn này đen quá không tẩy được, cho dù có cứu ra thì sau này không làm visa được, cứu vô ích, trả nó về nơi cái máng lợn thân yêu bên Cam đi thôi. Vậy là một cánh tay trái đã phải ra đi khi trận chiến chưa kịp bắt đầu.

*****

Chuyến bay ai cũng mệt mỏi và Tony là người cuối cùng lên xe trong chuyến xe chở lợn cuối cùng trên đường về Clark. Lúc ấy là 4h sáng, Tony và hai người bạn nữa ngồi vật vạ trên xe tới sáng mới tới nơi. Cái hình ảnh đầu tiên và vẫn lưu tồn tới giờ đó là cánh cổng kim loại mở ra, xe đưa vào bên trong thì cổng lập tức khép lại cảm giác như niềm vui hạnh phúc cũng khép lại cùng nó. Duma! Ngay cạnh cổng vào là hàng rào bằng kim loại nốt cao hơn 2m quây kín kịn luôn. Cũng may là chưa có hàng rào thép gai phía trên.

Xuống xe là cũng tầm 8h sáng rồi vội vàng kiểm tra hành lý các thứ lên phòng ktx rồi lại lên văn phòng để setup máy tính làm việc cho các bạn tới trưa mới xong và đi xuống dưới nhà ăn để thẩm thử cái nhà bếp dưới ấy ra sao.

Khu nhà ăn ngay cạnh cổng là một dạng nhà công nghiệp hai tầng. Ăn uống ở tầng dưới, lượng người xếp hàng cũng rất đông và thời ý thì hầu như vẫn là TQ đông hơn một tí. Thi thoảng có nghe thấy tiếng Việt nhưng ít lắm. Đồ ăn cũng gọi là oke, cứ nhét đầy được cái bụng đã rồi tính tiếp. Trong nhà ăn có cái siêu thị bé bé nên lúc đầu thấy cũng ưng. Lúc này cũng ý thức được là khu cấm túc rồi, nên cứ có chỗ ăn chỗ mua đồ thiết yếu thì cũng không nguy cơ lắm. Yên tâm được một tí. Sau mới thấy đồ đắt lòi mà nhiều khi toàn bị quá hsd. Haiziiii

Tối đi làm thì sếp bảo tạm thời đội ở Clark cứ làm đêm đã, vì nhiều lý do mà một nguyên nhân chính là chưa làm 9G đỏ cho mn ngay được và đội hình còn chưa xử lý xong, và vì covid-19 lúc này đang được truyền thông ác liệt, các sếp cũng nín thở bóp cò chờ tiếng súng của triều đình mà điều động nhân sự. Túm cái váy lại là sáu tháng liên tiếp làm đêm mới được đi làm 9G các bác ạ.

Cái thời kỳ làm đêm thì nó vấp phải cái là dưới nhà ăn chỉ mở bếp tới 23h đêm, sau đó thì “tự xử”. Văn phòng mới chuyển về bếp núc tủ lạnh xoong nồi không có gì, anh em chỉ có đớp mỳ tôm thôi. Ai dậy sớm chiều ra lấy được ít đồ ăn tối thì để đến đêm cũng ôi ra rồi vì không có tủ lạnh. Thời gian ấy thực sự nhìn ai cũng gầy dộc đi tội lắm. May là Tony kiếm được mấy cái contact của mấy nhà hàng gần đó, họ ship đồ tới 4h sáng, nên tối cũng hay đặt được đồ ngon, nóng về cho cả đội chống đói. Ngoài ra thì các sếp điều động được ít vi sóng với tủ lạnh bếp núc lên văn phòng cho anh em , cơ bản thì đời sống tử tế hơn một tí.

Dẹp được cái nạn đói cơm chưa bao lâu thì lại dính ngay cái thời kỳ Covid nơi nơi cấm cửa nhà nhà chỉ cần dính vạch là bị bốc đi cách ly 14 ngày. Trên Manila có 1 đôi dính Covid tái đi tái lại nằm viện liên tục và cái viện phí nó không hề rẻ một tí nào. Thành ra các sếp lại ra một loạt cái lệnh là cấm đặt đồ ăn bên ngoài, cấm đặt đồ trên mạng, cấm không được giao lưu với bất kỳ công ty nào khác hay người lạ. Muốn đặt đồ gì phải do lão hành chính đặt và lấy hộ mới được. Thiệt sự là khó càng thêm khó. Mua cái gì hành chính nó cũng hỏi tận cùng mới được, những thứ cơ bản như thuốc men, quần áo giày dép nó cũng không đặt hộ, phải nịnh phải dùng đủ thứ mới đặt cho được. Ghét lắm.

Chưa hết là cái toà ktx ở tầng một ngay phía ngoài là khu bãi rác, cứ trời mưa một tí thì không phải là “gió đưa thoảng hương nhài” đâu, mà nguyên cái ố khí bên ngoài nó thổi thẳng vào phòng có đóng cửa cũng không hết. Chưa kể là cái sân golf phía trước hôm nào phun thuốc mọc cỏ nữa thì YoMost lắm nhé.  

Nhưng những khó khăn về mặt vật chất nó không kinh khủng bằng việc tinh thần bị dày vò. Cái công việc làm cứ lặp đi lặp lại, vẫn bốn bức tường này, vẫn những con người này, vẫn những câu nói như thế và vẫn tiếp tục như một cái máy, không cảm xúc, không niềm vui, không mục tiêu, không có húng thú với bất kỳ điều gì. Đi làm rồi về ktx ngủ rồi lại đi làm, rồi lại tiếp tục cái vòng lặp ấy như một con người máy. Đến bạn bè cũng cả năm trời không liên hệ một ai không có một dấu vết nào trên mxh, còn ngoài đời thật thì chỉ có những cái máy di động không khác gì mình. Có lẽ đây là thời điểm khó khăn trong cuộc đời.

Tony có nói đùa với một người bạn rằng, cuộc sống ở đây chả khác gì cái vũng lầy của vũ trụ, trong một thực tại nghiệt ngã nào đó thì ngoài việc có mạng internet 4G tốc độ 2G thì nó chả khác gì cái nhà t.ù. Vì cánh cửa kia đón mình vào đã khép lại thì sẽ không do mình mở ra. Thi thoảng mình vẫn mơ màng về giây phút nào đó sẽ tự tay kéo cái Vali ra khỏi chỗ này, vẫn mong là đôi tay ấy vẫn là tay của mình. Nghĩ thế là bởi vì trong một đêm đẹp trời đâu dó có hai người TQ trèo tấm tường chạy ra ngoài và bị bảo vệ bắt lại trong vòng phút mốt. Tony không biết kết cục của họ ra làm sao nhưng chắc chắn là an ninh được tăng cường tất cả mọi góc và không một con chym nào có thể bay ra được nữa.

Cái tình hình dịch bệnh khá là căng thẳng, cùng cái sự ngột ngạt bí bách của thung lũng mặt trời làm mình như sống mòn. Tony ngủ ở dưới tầng 1 cuả cái giường tầng đã được dùng vỏ chăn quây kín mít. Tối về nằm trong cái không gian rộng 1m3 dài 2m này mà cứ ngỡ mình sắp thành Ma-cà-rồng tới nơi. Cái đèn và cuốn truyện “13 lý do tại sao” cứ ám ảnh mình mãi nhưng cũng may đây là cuốn truyện duy nhất ở thời điểm đó khiến mình có chút gì đó là đang sống, ít nhất thì mình cũng tìm được chút cảm xúc gì đó chứ không phải là cái máy.

Sống ở dưới Clark vẻn vẹ 9 tháng. Trong 9 tháng này mình như được sinh ra thêm một lần nữa. Từ một người vui vẻ hoạt bát thích giao thiệp tự dưng bị mất phương hướng, dễ cáu gắt, đôi khi chạm tới mức điên rồ nhưng cũng là một cơ hội để bản thân trở nên lì lợm hơn, mở rộng tập cảm xúc và độ lì đòn hơn. Hôm nay viết bài hồi ký này ngẫm lại lúc còn non trẻ kinh nghiệm và bây giờ thực sự thấy có chút phấn khích cũng có chút biết ơn cuộc đời cho bản thân, cho tuổi trẻ nhiều cơ hội để rèn luyện và cơ hội để viết ra những dòng này.