PHILIPPINES HỒI KÝ - LẦN ĐẦU “LỪA ĐẢO” - CÂU CHUYỆN VỀ JANE

By Tony Dun
Author

Một chút ngẫu hứng với câu chuyện có thật của Jane.

Jane là một người phụ nữ hiện đại vô cùng tuyệt vời. Sinh ra và lớn lên tại đất Cảng – Hải Phòng, nên cái khí chất của biển cả sớm đã ngấm vào tính cách vào tâm hồn của cô gái ấy. Có lẽ ai chơi với dân Hải Phòng chính hiệu thì không cần phải tô vẽ gì thêm nữa.

Hơn mười năm trước khi Tony và Jane vô tình gặp và quen biết nhau tại một thư viện xin được giấu tên. Chúng tớ có chung một sở thích kỳ dị là cực kỳ đam mê ngoại ngữ nên bắt chuyện và làm bạn với nhau rất nhanh. Các bạn phải hiểu rằng chỉ cần có thì giờ gặp nhau là chúng tớ sẽ “phang” ngoại ngữ mỏi mồm. Tony vẫn nhớ một lần offline tại quán Maxx cà phê ở Trần Đại Nghĩa. Hai đứa ngồi “chém” tiếng Anh và tiếng Hoa sung quá làm mấy em phục vụ sợ không dám tới gần. Đặng là sắp tới giờ đóng cửa xuống trả tiền để người ta còn dọn :)) Họ tưởng người ngoài hành tinh nên sợ. Hoặc có một lần ngồi ở The Coffee House, hai đứa đang luyện IELTS speaking part2&3 thì tự dưng có ông ra hỏi có câu lạc bộ nào không xin vào để luyện tiếng cùng làm hai đứa tròn mắt nhìn nhau bảo, đây trưởng nhóm, đây phó nhóm anh vào không thì bê nước sang đây =))

Giới thiệu sơ sơ về Jane là như vậy, một trong những bạn trẻ sống  nhiệt huyết, sống có đam mê và IQ vô cực. Sau khi tốt nghiệp đại học với những thứ vô cùng xịn xò như tấm bằng xuất sắc, ngoại ngữ Trung – Anh – Hàn, cựu chủ tịch CLB nổi tiếng tại Trường cũng nổi tiếng và rất nhiều học bổng cũng như bằng khen thì Jane lại khá lận đận trong việc tìm kiếm một công việc. Jane bảo tớ buồn lắm. Hôm đi phỏng vấn họ bảo profile của tớ “KHỦNG” quá họ không dám thuê. Hay là tớ bỏ bớt vài thứ đi nhỉ? Tony đáp lại, cậu đừng buồn, tớ cũng đang thất nghiệp và ăn bám bố mẹ 2 tháng nay đây. Nỗi khổ của những người mới ra trường chắc ai cũng thấm. Cuối cùng, Jane quyết định đầu quân cho một công ty gia đình với mức thu nhập khiêm tốn. Cô gái nói rằng, nếu họ cần kinh nghiệm tớ sẽ giành thời gian để tích lũy. Còn Tony thì bỏ nghề và gia nhập Philbiz.

Đi làm rồi phải tiếp xúc với nhiều người, phải đi công tác khắp nơi, nhu cầu mua một chiếc xe mới và “đẹp mã” là cần thiết. Nhưng với mức lương “chỉ đủ tiêu” và một chiếc xe 40tr thì hơi khó khăn thật. Nhưng đã có vay trả góp thì lo gì với một chiếc xe. Có điều sau 6 tháng với mức thu nhập không tăng, kể cả việc phải nhận thêm lớp dạy thêm tiếng Anh hay tiết kiệm chi tiêu tối đa thì khoản nợ vẫn còn nguyên xi đó. Jane bắt đầu cảm nhận được rằng cuộc đời có lẽ còn đang thử thách mình nhiều ải nữa . Đúng vậy, những ai tự bươn chải ngoài Hà Nội, không nhận sự giúp đỡ của bất kỳ ai, tự lực cánh sinh đi lên thì sẽ rõ ràng cái mùi vị này lắm.

Jane liên lạc Tony và chúng tớ có một cuộc tâm sự nho nhỏ. Lúc ấy, Tony đang ở Philippines được khoảng 5 tháng gì đó. Công việc lương chỉ ở mức tầm 30 triệu tháng, làm 12 nghỉ 2. Nói chung không có gì khó khăn so với background của Tony chỉ là hơi cực chuyện ca kíp. Nhưng nghe cô bạn chia sẻ về mối quan hệ đồng nghiệp tại công ty, về sự so sánh thậm chí là khích bác hay rè bỉu của bạn bè. Những câu như sao nó giỏi giang thế cơ mà và đá hết quả bóng trách nhiệm tới lính mới. Ta nói ta ức chế,  ta nghe mà tức thay cho bạn. Tony bảo, hay cậu sang Philippines đi, người như cậu bên này đáng giá hơn vàng luôn đó. Tớ sẽ tìm cho cậu một công việc phù hợp. Không cần phải làm ca kíp như tớ đâu. Jane nói sẽ đi.

Hồi ấy, tìm việc cũng vất vả hơn bây giờ. Đâu phải một cái tus lên cả cả mấy chục HR vào nhắn tin tư vấn. HR mới gọi là manh nha và ai cũng sợ bị lừa sang Phillipines. Ai mà làm HR từ 5 -6  năm trở về trước chắc hiểu rõ Tony đang nói cái gì. Nhưng cuối cùng thì Tony cũng thông qua một cô bạn tên là Johua người Trung và tìm một công việc hành chính  phiên dịch Trung – Anh cho Jane. Mọi thứ từ phỏng vấn tới sắp xếp vé máy bay đều  mượt mà. Oke. Jane lại bị thử thách lần nữa. Lúc ba mẹ của Jane biết cô sẽ bỏ “công việc ổn định” ở nhà để “theo trai sang Philippines” thì họ đã vô cùng tức giận. Ba của Jane nói rằng “mày bước ra khỏi cái nhà này thì tao coi như không có đứa con nào như mày”. Mọi người đoán sẽ xảy ra chuyện gì tiếp theo?

Jane lặng lẽ xách túi đồ, cúi chào ba mẹ và bước đi.

Một cô gái 23 tuổi. Quyết định một lần nữa, sẽ tự dựa vào sức lực mình, tài trí của mình để tự mình đi tiếp trên quãng đường đời của mình. Tony và Jane cực kỳ giống nhau ở điểm này.

Ngày Jane chuẩn bị bay, lúc ấy cũng bay đêm. Một mình thân gái kéo lê bước chân từ nhà trọ ra sân bay. Ba vẫn giận lắm, ông không cho phép ở nhà có ai đi đưa tiễn. Ông nghĩ rằng đứa con gái này đã quá hư hỏng rồi. Ông chỉ chưa nhìn thấy đứa con gái này đã trưởng thành thôi. Có lẽ với cha mẹ điều khó khăn nhất, điều sợ hãi nhất là con cái không cần sự che chở, sự bảo hộ nữa. Jane sau này có thừa nhận, lúc chuẩn bị bay trong lòng nặng trĩu. Một mình lặng lẽ kéo cái vali đi, nhìn xung quanh một vài người có lẽ cũng là đi nước nào đó, hoặc đi làm, hoặc đi học, họ vẫn có người thân đưa tiễn, cùng nhau chụp những tấm hình kỷ niệm. Còn mình thì cứ lủi thủi, ngó quanh vẫn một mình. Mở điện thoại liên tục xem có cuộc gọi hay tin nhắn nào không nhưng điện thoại vẫn im thin thít. Jane nói lúc ấy cảm xúc mơ hồ, có chút buồn buồn, nhưng bước chân đi cấm kỳ trở lại. Jane hiểu ba là người luôn luôn overprotected nên không có chút gì giận dỗi hay oán trách. Đây không phải lần đầu mình phải trái ý cha mẹ để làm những thứ mình muốn. Chỉ là có chút tủi thân nhưng cũng sẽ qua thôi.

Tony lập tức gọi cho cậu em kết nghĩa, cũng cùng trong nhóm chơi với nhau từ lâu. Tony bảo chị Jane sắp bay rồi, đang ở sân bay một mình buồn lắm. Nó tắt phụp cái điện thoại. Rồi tức tốc phi từ tòa the Pride ra Nội Bài. Tới nơi nó gọi lại rủa thằng anh một trận tơi bời. Xong bảo may vẫn kịp ra tiễn bà chị đi. Không ai thèm nói với tôi một câu. Các người coi tôi là cái gì? Nhưng lúc nghe mấy lời trách móc đó, lại thấy có gì đó an ủi, có gì đó  ấm áp trong lòng.

Jane xuống sân bay nhưng Tony không kịp ra đón vì anh tài xế chở nhầm sang T3 trong khi người ta đáp xuống T2. Jane lại được phân xuống chi nhánh dưới Subic làm việc nên hai người bạn thân thiết dù cùng làm việc tại Philippines nhưng tới gần 2 năm không có dịp gặp mặt nhau, không có dịp đi uống với nhau một ly nước. Nhưng điều này chả quan trọng. Jane làm việc chăm chỉ, và đương nhiên cô ấy là một viên đá quý sớm muộn gì cũng có người đủ tài để phát hiện ra và mài giũa thành viên kim cương. Sự nghiệp làm việc của Jane đã nhanh chóng đạt nhiều thành tích đáng nể. Điều đáng kể nhất là Jane làm 2 tháng thì chuyển chính và  lương đã cao hơn Tony làm công ty cũ nguyên năm rồi. Ba mẹ Jane cũng dần dần hòa giải cùng cô con gái ương bướng này.

Đó là lần đầu tiên Tony làm chuyện “lừa đảo”. Ý là lừa con gái người ra ra đảo nhưng là để có cơ hội được học hỏi, rèn giũa và kiếm tiền. À, Jane làm hai tháng thì trả hết khoản nợ mua xe hồi ở Việt Nam. Mình tin đâu đó cũng có người đang cật lực trả nợ. Cố lên các bạn! Chúc các bạn may mắn. Riêng phần Tony, trước khi làm HR thì Tony cũng rất nhiều lần tìm việc giúp kha khá người,all free of charge. Cũng có lẽ bởi vậy mà từ hồi chuyển sang làm HR cũng được nhiều sự ưu ái sự giúp đỡ hay nói trắng phớ là nâng đỡ. Và cũng coi như đó là phước lành mình trả lại cho người mà đổi lại mình được cho một cuộc sống an yên tại xứ người.

Câu chuyện về Jane có lẽ Tony xin được khép lại ở đây.
Thực ra, Tony cũng may mắn sau này mời cô bạn về làm chung công ty với nhau khoảng 2 năm cho tới khi cô quyết lui về chung sống với người đàn ông đẹp trai và một mái ấm gia đình tuyệt vời. Còn mình thì vẫn lóc cóc gõ những dòng này đi khen ngợi với ngưỡng mộ người ta. Nếu được khổ chủ cho phép viết phần tiếp nối thì Tony sẽ chia sẻ thêm.

Philippines có lẽ đối với nhiều người là một nơi để kiếm tiền, một nơi để trốn tránh, một nơi để giải quyết khó khăn tài chính. Nhưng Philippines trong Tony đó là những kỷ niệm đẹp, những kỷ niệm của thanh xuân, kỷ niệm của sự trưởng thành và kỷ niệm của tình bạn thiêng liêng.

Viết xong cái bài này với thật nhiều cảm xúc bỗng dưng tràn về. Cảm thấy đời mình cũng may mà cũng xui. May ở chỗ Tony gặp rất nhiều những người phụ nữ tuyệt vời, giỏi giang thậm chí thành đạt như Jane như 真真 và một số người nữa đang xin phép để viết bài về họ . Nhưng xui ở chỗ chả vợt được cô nào về. Đúng kiểu lắm mối tối nằm không! Nhục ghia á.

– By Tony Dun

Liên hệ tìm việc: 
FB: Tony Dun
TG: @tonydun88